MANGA-ANIME-FIC
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MANGA-ANIME-FIC


 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Đăng Nhập
Tên truy cập:
Mật khẩu:
Đăng nhập tự động mỗi khi truy cập: 
:: Quên mật khẩu
Poll
Hãy Bầu Chọn A/M Bạn Ưa Thích
 Tsubasa Reservoir Chronicle
 Spiral Suiri No Kizuna
 xxxHolic
 Naruto
 Sakura Cardcaptor
 Vampire Knight
 Hikaru No Go
 Chobits
 x1999
 D.N.Angel
Xem kết quả
Top posters
Thinking Of You
[MAR] Someday Vote_lcap[MAR] Someday Voting_bar[MAR] Someday Vote_rcap 
kiwi_chan
[MAR] Someday Vote_lcap[MAR] Someday Voting_bar[MAR] Someday Vote_rcap 
chiotomoyo
[MAR] Someday Vote_lcap[MAR] Someday Voting_bar[MAR] Someday Vote_rcap 
Fidelio
[MAR] Someday Vote_lcap[MAR] Someday Voting_bar[MAR] Someday Vote_rcap 
wk21th
[MAR] Someday Vote_lcap[MAR] Someday Voting_bar[MAR] Someday Vote_rcap 
kohoko
[MAR] Someday Vote_lcap[MAR] Someday Voting_bar[MAR] Someday Vote_rcap 
tohiki_ivy_chan
[MAR] Someday Vote_lcap[MAR] Someday Voting_bar[MAR] Someday Vote_rcap 
Crossing25
[MAR] Someday Vote_lcap[MAR] Someday Voting_bar[MAR] Someday Vote_rcap 
tomo_chan
[MAR] Someday Vote_lcap[MAR] Someday Voting_bar[MAR] Someday Vote_rcap 
Alone Forever
[MAR] Someday Vote_lcap[MAR] Someday Voting_bar[MAR] Someday Vote_rcap 

 

 [MAR] Someday

Go down 
2 posters
Tác giảThông điệp
Fidelio
Alice cấp 3
Alice cấp 3
Fidelio


Nữ
Tổng số bài gửi : 40
Age : 32
Đến từ : Bloor Academy
Thích : Trai đẹp =))
Tính cách : Wỡn
Điểm :
[MAR] Someday Left_bar_bleue696 / 100696 / 100[MAR] Someday Right_bar_bleue

Registration date : 07/07/2008

[MAR] Someday Empty
Bài gửiTiêu đề: [MAR] Someday   [MAR] Someday Icon_minitimeTue Jul 08, 2008 11:16 am

Tên fic: Someday
Tác giả: Fidelio
Disclaimer: MAR
Dạng fic: Original, Oneshot
Rating: K
Warning: OOC
Pairings: AlDor
Tình trạng fic: Completed

SomeDay



Hôm nay là ngày cuối cùng. Ngày cuối cùng mọi người ở bên nhau. Xung quanh rộn rã những tiếng cười, những lời hỏi thăm, những lời chúc phúc. Không ai nghe bất kì một lời chia tay nào thốt lên. Người đàn, người hát, người múa… tất cả cứ quay cuồng. Chia tay… Dường như lẩn đâu đó trong không khí náo nhiệt này vẫn có những cảm xúc, những suy nghĩ nặng nề…

Mắt chạm mắt. Rồi lại quay đi. Chẳng ai nói được gì. Anh lẳng lặng thổi khúc sáo buồn tênh, trống rỗng… Cô nhẹ nhàng hòa mình vào dòng người vui tươi kia, khẽ nhìn anh. Cái nhìn tiếc nuối. Thời gian trôi đi ngày một nhanh, trôi đi mãi… Cuộc đời lúc nào chẳng gặp rồi lại xa. Nhưng sao lần này buồn khó tả. Ôi, tiếng sáo ai réo rắt! Ôi, những bước chân ai nhẹ tựa lông hồng. Chỉ muốn vươn tay ra kéo lại, rồi lại thu về mình khỏang hư không.

Mặt trời đã biến mất tăm. Những ông sao lấp lánh cả một vùng. Mặt trăng tròn e ấp sau những đám mây. Tình cảm bị kìm nén sau bức tường vô hình. Mọi người dần ra về hết. Để còn lại mội vài người. Tất cả trao cho nhau những cái ôm, những cái năm tay thật ấm áp. Những giọt nước mắt tưởng chừng sẽ trào ra nhưng lại không như vậy. Tất cả đang kìm nén tâm trạng. Khắp trong không trung vẫn là tiếng sáo réo rắt ấy…

- Alviss! – Một tiếng nói vang lên, nhẹ nhàng – Mọi người đang chờ kìa!

- … - Tiếng sáo ngừng. Để hai người vô tình nhìn thẳng nhau trong chốc lát.

- Alviss! – Lại gọi.

- Ừ - Vội đứng dậy.

Tiếng sao dứt rồi. Sao vẫn có cái gì cứ âm ỉ.

- Không ngờ Alviss lại là người trầm lặng nhất trong hôm nay nhỉ? – Nanashi lên tiếng, giọng gượng cười.

- Cậu ta bao giờ chẳng vậy! – Alan hít một hơi thuốc rồi thở ra. Khói thuốc làm mờ khuôn mặt ông.

- Alviss sẽ ở lại đây nhỉ? – Ginta nói.

- Ừ - Snow trả lời – Chỉ có cậu là đi thôi! Cả thủ lĩnh Danna nữa…

- Tôi cũng đi mà! – Dorothy tiến lại gần Snow. – Tôi về Kaldia thôi!

- Mọi người nhất định phải bảo trọng. Nhất định chúng ta sẽ gặp lại! – Jack nói. Giọng run run.

- Alviss! Nói gì đi chứ! – Nanashi hích nhẹ vào hông Alviss.

- Những gì tôi muốn nói mọi người nói hết rồi. Hãy bảo trọng. Nhất định sẽ có ngày chúng ta gặp lại. – Alviss nói đều đều như trả bài. Lạnh lùng hay vô cảm?

Lại chìm vào im lặng. Snow khóc thút thít. Ginta đứng cạnh bên khẽ dỗ dành. Alviss nhìn về phía Snow. Không bắt gặp ánh mắt Snow nhưng lại vô tình nhìn thẳng vào Dorothy. Dorothy nhận ra ánh nhìn ấy. Không biết làm sao để đáp trả liền khẽ mỉm cười. Alviss không biết làm gì hơn, đành im lặng. Lạnh lùng, anh khoanh hai tay vào nhau.

Chỉ khỏang một tiếng sau, tất cả đều đứng ra ngòai tiễn cha con Ginta. Những cái ôm thật chặt, những câu nói yêu thương thật nồng ấm. Ngoài trời trăng sáng rõ. Gió thổi nhè nhẹ. Cuối cùng, Ginta và Danna biến mất sau Thẳng hề canh cổng. Mọi người lặng lẽ nhìn vào lỗ hổng màu đen cứ nhỏ dần, nhỏ dần kia mà không cầm được lòng. Những bờ vai run run, những giọt nước mắt cứ chảy xuống. Và một tiếng sáo khẽ vang lên…

Alviss đứng im, thổi sáo. Gió đến ngày một mạnh hơn. Tiếng lá cây phụ họa vào với tiếng sáo. Tiếng những chiếc chuông gió gần đấy khẽ ngân lên. Dorothy đang sử dụng gió. Rồi riếng nước róc rách, róc rách xuất hiện. Snow đứng bên hồ từ bao giờ. Cô đang tạo cho nước những giai điệu thật trong, thanh và cao vút. Rồi tiếng những viên sỏi va vào nhau. Những cành cây mọc lên cao vút. Hòa vào gió, vào nước. Jack đang làm rất tốt. Rồi bỗng dưng xung quanh bừng sáng. Nanashi đang “thắp điện” vào không trung. Khung cảnh thật tuyệt vời.

Đêm trôi qua.

Sáng sớm hôm sau, Dorothy đang chuẩn bị trở về Kaldia. Cô muốn đi sớm để mọi người không phải chia tay mùi mẫn như hôm qua. Ra khỏi lâu đài, Dorothy đi bộ mọi lúc. Cô dừng lại cạnh bờ hồ, nơi hôm qua mọi người ở bên nhau lần cuối cùng. Mặt hồ phẳng lặng. Dorothy quay đi.

- Cô định đi mà không chào ai sao?

- Alviss…

- Tùy cô thôi! – Những lời nói thật lạnh lùng. Sao ai lại đau nhói?

- Đúng là anh lạnh lùng thật. Nhìn mọi người hôm qua đi. Tôi thật sự không thể đi được nếu mọi người cứ như thế…

- Không ngờ phù thủy như cô mà cũng dễ động lòng ra phết…

- Thế hôm qua anh có động lòng không? – Dorothy quay lại hỏi – Chẳng phải anh cũng có cùng tâm trạng như mọi người sao?

- Đương nhiên! Mọi người như là gia đình của nhau còn gì!

- Đi dạo một chút không? – Dorothy đề nghị.

- Ừ! – Alviss gật đầu.

Hai người cùng nhau đi dạo dưới những hàng cây xanh mướt. Nắng vẫn chưa lên, bầu trời còn xám xịt. Vạn vật vẫn ngủ yên. Con đường hai người đi bỗng nhiên dài hơn mọi ngày. Hai người cứ đi mãi, đi mãi, đi sâu thật sâu vào trong rừng thẳm. Suốt chặng đường, chẳng ai nói gì. Alviss thì bỏ hai tay vào túi, đi thẳng chậm rãi. Dorothy thì người lại, cô bước nhanh hơn, lâu lâu lại dừng lại chờ Alviss. Hôm nay trời thật lâu sáng.

MAR Heaven luôn có những cảnh đẹp đến lạ kì. Alviss và Dorothy đang đứng phía trên một vách đá cao. Cả hai có cảm tưởng mình chạm tới những đám mây trên cao luôn rồi. Bước về bên trái một chút, hai người bắt gặp một thác nước cao đến hàng chục, thâm chí cả trăm mét. Và cả hai đang đứng phía trên ngọn thác ấy. Nhìn xuống phía dưới, bọt tung trắng xóa. Cả hai lại nhìn thẳng về phía trước, đó là những vách đá cây mọc xanh mơn mởn.

- Đẹp thật! – Alviss gật gù.

- Tôi không ngờ, MAR heaven lại đẹp đến nhường vậy. Chẳng bù cho Kaldia, bồn bề là biển mênh mông. – Dorothy trầm trồ

- Biển vốn đã mênh mông từ rất lâu rồi. Kaldia ở đó là đúng. Biển luôn làm ta lạc lối. Kaldia cũng vậy, những bí mật về nó cũng không phải là ít.

- Nhưng đó là quê hương tôi… Vẫn phải về thôi.

- Dù có lạc vẫn về sao? – Alviss hỏi.

- Ừ. – Dorothy gật đầu.

- Cô cũng bí ẩn – Alviss buột miêng. Sau đó anh im bặt. Dường như anh đã…

- Thế sao? – Dorothy lại coi đó là một chuyện vui. – Anh cũng bí ẩn! Quê anh ở Kaldia à?

- Không… - Alviss cười. – Đúng là ở Kaldia không thể kiếm được ai như cô!

- Anh cũng chẳng khác gì! – Dorothy cười.

Cả hai nói đủ thứ chuyện. Lần đầu tiên Dorothy thấy Alviss cởi mở như vậy, Thật là một con người khác hẳn. Lúc thi đấu, nhiều lần Dorothy định bắt chuyện nhưng lại thôi. Vẻ lạnh lùng của anh đã ngăn cô lại. Còn Alviss, anh phát hiện ra Dorothy rất đặc biết, không giống những cô gái anh gặp. Cô có những suy nghĩ, lời nói nhiều lúc làm anh bất ngờ. Ban đầu, cả hai còn đứng cách xa nhau. Nhưng sau một lúc nói chuyện, hai người đã đứng sát bên nhau từ lúc nào. Mu bàn tay của Dorothy khẽ chạm vào mu bàn tay Alviss khiến anh lúng túng. Nhận ra điều đó, Dorothy rút tay lại. Cô lôi ra cái chổi thần.

- Muốn bay một vòng không?

- Cô bay thì rất giỏi, nhưng chở người có giỏi không? – Alviss nói, vẻ nghi ngờ giả tạo. Hôm nay, anh cảm thấy khá phấn chấn.

- Lên thì biết! – Dorothy kéo Alviss ngồi đăng sau mình. – Bám thật hc8ác nhé! – Cô nói to rồi phóng cây chổi lên cao.

Cả hai bay vòng quay khu đó. Càng lên cao, không khí càng lạnh. Nhưng cảnh vật thì lại đẹp đến mê hồn. Trời dần sáng. Nắng bắt đầu xuất hiện. Ở trên không trung được một lúc, Dorothy bay về trên đỉnh thác nước. Alviss tính leo xuông nhưng Dorothy ngăn anh lại. Chưa hiểu chuyện gì thì anh thấy Dorothy ra hiệu cho mình bám thặt chặt. Và rồi cô nở nụ cười tinh quái. Lờ mờ hiểu ra chuyện gì, Alviss la lên. Nhưng đã trễ. Dorothy thả cho cây chổi rợi tự do song song với thác nước. Cả hai lao xuống với tốc độ kinh hoàng. Đuôi cây chổi của Dorothy chạm vào dòng nước thẳng đứng khiến nước bắn tung tóe. Thậm chí văng cả vào người Alviss và cả cô nữa. Nước lạnh ngắt.

Cả hai ngày một gần mặt đất. Alviss lại một lần nữa thấy Dorothy cười. Khỏi nói cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra, anh khẽ thở dài rồi ráng ngồi cho vững. Ngay khi hai người ở sát mặt đất, Dorothy bẻ cây chổi hướng lên trên. Cả hai lại trở lại vị trí cao nhất. Nhanh như lúc lao xuống. Đến lúc này, cả hai đều ướt nhẹp.

Khi Dorothy dừng lại, Alviss định bước xuống thì anh bỗng nhận ra mình đang ôm chặt người cô. Hình như Dorothy quên mất là khi bảo anh bám vào đâu đó lúc lao xuống thì Alviss hết sức khổ sở. Biết bám vào đâu trên cái chổi thẳng đuột này bây giờ… Kết quả thành thế này đây. Dorothy cũng nhận ra điều này. Khẽ đỏ mặt nhưng cô không nói gì. Alviss thì hoàn toàn bất động. Anh vừa muốn ôm thật chặt, vừa muốn buông ra thật nhanh. Mái tóc của Dorothy khẽ chạm vào mặt anh. Tóc cô bị ướt, rũ xuống, để lộ cái cổ cao thanh tú. Alviss ôm cô chặt hơn một cách vô thức. Anh đặt cằm mình lên vai cô rồi tựa vào đó.

- Mọi người sẽ rất nhớ cô! – Alviss nhăm mắt, nói.

- Ừ - Dorothy để yên cho Alviss như thế. Cô khẽ chạm tay vào cánh tay của Alviss đang ôm mình cưng ngắc. – Nhưng… Ừm…

- Nhưng gì cơ…

- Anh sẽ nhớ tôi chứ…

- Hơn bất cứ ai… - Alviss buột miệng – A… không… tôi… ý tôi là…

- Không sao! Tồi cũng sẽ rất nhớ anh! – Dorothy quay lại định vòng tay qua cổ Alviss thì…

“RẦM” – Cả hai rớt xuống.

May là rớt xuống đất, nếu mà rơi như hồi nãy thì không biết sao. Dorothy buông hai tay khỏi cây chổi đồng nghĩa với việc cô quên luôn mình đang điều khiển nó. Thế là cây chổi thần thở thành cây chổi… bình thường, không giữ được ai trong không khí nữa.

Cả hai cười lớn. Dorothy và Alviss đăng nằm dài trên đất. Một lúc sau, cô chợt nhận ra mình vẫn đang nằm trong vòng tay của anh. Cô quay sang ôm chặt lấy anh. Gục đầu vào ngực anh. Alviss cũng ôm lấy cô chặt hơn. Anh khẽ hôn lên tóc cô. Thời gian như ngừng trôi. Lúc này, anh chỉ muốn giữ cô vĩnh viễn thế này. Quan trọng hơn, anh không muốn cho cô đi.

- Kaldia cần em! Thần dân ở đây cần anh! – Dorothy nói.

- Nhưng…

- Chúng ta sẽ gặp lại mà! – Dorothy ngồi dậy. Cô tháo bỏ một trong những viên ngọc trên tóc mình ra, đặt vào tay Alviss. – Giữ cái này và đừng quên em là được.

- Ừ…

Rồi cô cúi xuống hôn anh. Hôn thật nhanh. Trong một thoáng, Alviss cảm thấy Dorothy đang khóc. Sau đó, cô đứng lên và sử dụng Dimension Arm biến mắt. Không quên quay lại mỉm cười với anh…

Chợt có tiếng bước chân.

- Alviss! Anh làm cái gì ở đây thế? – Snow xuất hiện. Theo sau là Nanashi.

- Thấy có tiếng người trên này – Có lẽ Nanashi nghe lúc hai người la hét ở thác nước – Mà sao cậu lại nằm đây…

- … Thì bị cướp trắng trợn nụ hôn đầu thôi! – Alviss trả lời, tay nắm chặt viên ngọc…. Rồi anh khẽ cười nghịch ngợm.

- Cái gì! – Snow và Nanashi cùng thốt lên.

- Dorothy đâu? Tôi nghĩ cậu biết nhỉ? – Nanashi hỏi…

- Về Kaldia rồi! – Alviss khẽ đứng lên.

- Nhanh thế sao… - Snow nói.

- Vì vậy cậu ấy mới mất nụ hôn đầu đó! – Nanashi trêu.

Alviss đứng lên. Bỏ viên ngọc vào trong túi rồi đi về phía lâu đài. Trời đẵ sáng hẳn. Vạn vật tưng bừng chào ngày mới. Lại lôi viên ngọc ra, anh giơ nó lên cao, về phía ánh sáng. Viên ngọc màu đỏ rực, lấp lánh, chiếu lên niềm hy vọng.

Đằng sau, Snow và Nanashi khẽ chạy theo, cười khúc khích.

Sẽ gặp lại mà, phải không?

Một ngày nào đó…


~ The End ~

Fidelio
Về Đầu Trang Go down
http://100c.hit.as
Thinking Of You
Admin
Admin
Thinking Of You


Nữ
Tổng số bài gửi : 86
Age : 28
Đến từ : Việt Nam
Thích : M/A, phim, internet, ngủ, nghe nhạc,...
Tính cách : lười và chỉ có lười
Pets : [MAR] Someday Tho10
Kute : [MAR] Someday 1916678312
Điểm :
[MAR] Someday Left_bar_bleue0 / 1000 / 100[MAR] Someday Right_bar_bleue

Registration date : 21/06/2008

[MAR] Someday Empty
Bài gửiTiêu đề: Chấm Điểm   [MAR] Someday Icon_minitimeWed Jul 09, 2008 2:17 pm

9 lỗi đánh máy.
1 lỗi văn phạm.
Cách miêu tả cực hay! >’’< Toy cho 10+ >’’< --> nghĩa là 10 đó! Very Happy Tại điểm 10 là hết cốt rùi, chứ nếu không thì… Very Happy
Về Đầu Trang Go down
https://maf-group.forumvi.com
 
[MAR] Someday
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
MANGA-ANIME-FIC :: Fic-
Chuyển đến