MANGA-ANIME-FIC
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MANGA-ANIME-FIC


 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Đăng Nhập
Tên truy cập:
Mật khẩu:
Đăng nhập tự động mỗi khi truy cập: 
:: Quên mật khẩu
Poll
Hãy Bầu Chọn A/M Bạn Ưa Thích
 Tsubasa Reservoir Chronicle
 Spiral Suiri No Kizuna
 xxxHolic
 Naruto
 Sakura Cardcaptor
 Vampire Knight
 Hikaru No Go
 Chobits
 x1999
 D.N.Angel
Xem kết quả
Top posters
Thinking Of You
[CLAMP] Last Met Vote_lcap[CLAMP] Last Met Voting_bar[CLAMP] Last Met Vote_rcap 
kiwi_chan
[CLAMP] Last Met Vote_lcap[CLAMP] Last Met Voting_bar[CLAMP] Last Met Vote_rcap 
chiotomoyo
[CLAMP] Last Met Vote_lcap[CLAMP] Last Met Voting_bar[CLAMP] Last Met Vote_rcap 
Fidelio
[CLAMP] Last Met Vote_lcap[CLAMP] Last Met Voting_bar[CLAMP] Last Met Vote_rcap 
wk21th
[CLAMP] Last Met Vote_lcap[CLAMP] Last Met Voting_bar[CLAMP] Last Met Vote_rcap 
kohoko
[CLAMP] Last Met Vote_lcap[CLAMP] Last Met Voting_bar[CLAMP] Last Met Vote_rcap 
tohiki_ivy_chan
[CLAMP] Last Met Vote_lcap[CLAMP] Last Met Voting_bar[CLAMP] Last Met Vote_rcap 
Crossing25
[CLAMP] Last Met Vote_lcap[CLAMP] Last Met Voting_bar[CLAMP] Last Met Vote_rcap 
tomo_chan
[CLAMP] Last Met Vote_lcap[CLAMP] Last Met Voting_bar[CLAMP] Last Met Vote_rcap 
Alone Forever
[CLAMP] Last Met Vote_lcap[CLAMP] Last Met Voting_bar[CLAMP] Last Met Vote_rcap 

 

 [CLAMP] Last Met

Go down 
2 posters
Tác giảThông điệp
Fidelio
Alice cấp 3
Alice cấp 3
Fidelio


Nữ
Tổng số bài gửi : 40
Age : 32
Đến từ : Bloor Academy
Thích : Trai đẹp =))
Tính cách : Wỡn
Điểm :
[CLAMP] Last Met Left_bar_bleue696 / 100696 / 100[CLAMP] Last Met Right_bar_bleue

Registration date : 07/07/2008

[CLAMP] Last Met Empty
Bài gửiTiêu đề: [CLAMP] Last Met   [CLAMP] Last Met Icon_minitimeTue Jul 08, 2008 11:10 am

Tên fic: Last Met
Tác giả: Fidelio
Disclaimer: CLAMP
Dạng fic: Original, Oneshot
Rating: K
Warning: OOC
Pairings: Noko-Tomo
Tình trạng fic: Completed


Last Met


Đặt chân xuống khỏi máy bay, Tomoyo hào hứng nhìn xung quanh. Cô nhanh nhảu lấy máy ảnh ra chụp hình. Sân bay tấp nập. Người ra kẻ vào khắp mọi nơi. Nhìn những vòng tay âu yếm đầy yêu thương, Tomoyo cảm thấy buồn. Hạ máy ảnh xuống, cô lặng lẽ bước ra khỏi sân bay. Nước Anh tuyệt đẹp. Cô đến đây vì muốn đi du lịch một thời gian dài. Có vẻ như nước Anh sẽ chào đón cô rất nồng nhiệt. Không khí mát mẻ của một nước ôn đới khiến cô cảm thấy dễ chịu…

Không mấy khó khăn, Tomoyo tìm đến một khách sạn khá sang trọng. Bước vào bên trong, cô ngạc nhiên tự hỏi bây giờ không phải mùa du lịch mà sao du khách lại đông đến thế? Tomoyo không bao giờ biết rằng, cô đã bỏ quên những chuyến du lịch lại đằng sau vì công việc bù đầu. Lại phía bàn tiếp tân, cô lịch sự hỏi:

- Xin lỗi! Tôi muốn đặt một phòng được không?

- Đợi một chút – Người nhân viên trả lời, ngẩn người ra trước vẻ đẹp của cô. Sau đó, anh ta lúng túng nhìn vào một xấp giấy tờ gì đó – Xin lỗi, chúng tôi hết phòng rồi!

- Tiếc quá, cảm ơn! – Tomoyo quay đi. Ngán ngẩm nghĩ rằng sẽ phải mất thêm chút thời gian để tìm một chỗ ở. Chuyến đi đột xuất, cô không kịp chuẩn bị gì cả. Đang miên man suy nghĩ, bỗng cô nghe có tiếng nói vang lên…

- Sao cơ? Hõan à?... Bao lâu vậy?... Năm tiếng!... Ôi… Cảm ơn

Tomoyo quay lại và ngạc nhiên hết sức. Nokoru đang làm gì ở đây? Nhìn anh vẫn chẳng thay đổi. Phải, trong vòng một tháng ngắn ngủi thì chẳng ai thay đổi được gì, nhất là với một con người chỉ biết công việc như Nokoru. Có vẻ như anh sắp rời khỏi đây vì bên cạnh anh là đống hành lý… ít ỏi, mang dáng dấp của một doanh nhân. Tất cả chọ vọn vẹn một vali nhỏ mà một túi xách. Nokoru có vẻ bực bội sau khi nghe điện thoại. Anh đặt chiếc chìa khóa xuống bàn lễ tên rồi nói:

- Tôi muốn trả phòng!

- Vậy tôi lấy phòng đó được chứ? – Tomoyo hỏi nhân viên, không nhìn Nokoru lấy một lần.

- Vậy cũng được ạ! Quý khắch thật may mắn!

Nokoru nhìn Tomoyo không nói nên lời Tại sao cô lại ở đây? Trông cô vẫn bình thường, anh khá an tâm. Nokoru nhận thấy Tomoyo chuẩn bị lên phòng thì anh vội níu cánh tay cô. Tomoyo quay lại… Đôi mắt tím của cô long lanh, tỏa ra một ma lực làm mê mẩn lòng người. Ngay cả cái tóc dài quăn thành từng lọn xõa xuống. Tím dịu dàng. Tất cả… Nokoru, chần chừ, rồi anh bỏ tay cô ra.

- Xin lỗi – Anh nói, đọan lặng lẽ quay đi.

- Năm tiếng là hơi dài đấy, anh có muốn lên chỗ tôi chờ không? – Tomoyo lạnh lùng hỏi.

- Hả? – Nokoru ngạc nhiên quay lại. Anh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu - … Ừ, cũng được. Cảm ơn.

*
* *

Khói trà bay lên khắp phòng, mùi hương của nó quyến rũ đến không ngờ. Tomoyo và Nokoru ngồi lặng lẽ nhìn ra cửa sổ. Cả hai đều im lặng cho đến khi ai nấy đều uống cạn ly trà của mình. Tomoyo đặt tách trà xuống, khẽ thở dài, rồi cô bắt đầu liếc sơ qua những địa điểm du lịch nổi tiếng. Nokoru cũng lôi ra giấy tờ của riêng anh và tập trung vào chúng.

Tomoyo đang phân vân không biết phải đi đâu thì cô chợt nhìn thấy Nokoru đang… ngủ gật trên ghế. Cô lặng lẽ nhìn anh trong chốc lát. Những tia nắng vàng nhạt làm cho mái tóc vàng của anh càng thêm sáng. Cô nhớ lại đôi mắt xanh thẳm của anh khi ánh nắng chiếu vào… Chợt, Tomoyo quay đi.

- Nếu muốn đi tham quan thì nên đi vào buổi sáng. Buổi chiều đông lắm, không chen chân nổi đâu. Vả lại, tháp Big Bang lúc nào cũng đẹp hơn vào buổi sáng cả… Còn nữa…

- Chắc anh phải bận lắm nhỉ? – Tomoyo hỏi, nhìn vào đống tài liệu.

- Và sông Thames chắc chắn sẽ đông nghẹt người vào buổi tối…

- Máy bay hõan đến năm tiếng cơ à? Mọi việc chắc sẽ rối tung lên nhỉ? Tổng giám đốc mà lị…

- Cũng nên đi dạo các khu phố cổ cho biết

- Trong anh có vẻ bực. Có cuộc họp gấp à? Có quan trọng không?

- Chắc phải mất nhiều thời gian để đi hết London đấy. Muốn đi các vùng khác thì nên đi bằng xe lửa. Cảnh đẹp…

- Suoh và Akira vẫn khỏe chứ? Cả tháng rồi không gặp họ…

“RẦM”

Nokoru đập xấp tài liệu xuống. Anh ngẩng đầu lên nhìn Tomoyo một cách giận dữ. Tomoyo thả tập quảng cáo xuống rồi đứng lên, dọn bình trà. Cả hai đều im lặng. Nokoru, với vẻ bực dọc từ nãy đến giờ, sau khoảng mười lăm phút ngồi không liền quay lới với giấy tờ và điện thoại triền miên. Tomoyo mặc cho anh ngồi đấy, cô gỡ bung hành lý một cách khó chịu. Tomoyo lấy đồ ra nhưng cứ như muốn ném nó đi chỗ khác vậy. Mọi thứ bỗng nhiên trở nên rối bời…

Sau một giờ, căn phòng ngăn nắp như cũ. Tomoyo đã dọn đồ xong. Nokoru cũng ngừng nói chuyện điện thoại và bỏ xấp giấy xuống, khẽ lấy hai ngón tay đặt lên sống mũi, xoa xoa. Anh chán nản nhìn ra cửa sổ, khẽ đứng lên. Nokoru bước ra ngoài ban công rồi đứng đó một hồi lâu. Đường phố tấp nập. Thỉnh thỏang, anh lại nhìn đồng hồ một cách bực dọc, nôn nóng. Bên trong, Tomoyo cũng đang đứng ngồi không yên. Có cứ đi đi lại lại mãi. Bỗng nhiên, Nokoru đấy cửa bước vào. Cô dừng lại nhìn anh. Cả hai nhìn vào mắt nhau một hồi lâu. Nokoru thở dài…

- Tomoyo… Ừm… Em khỏe chứ? – Nokoru khẽ bắt đầu.

- Rất khoẻ. Cảm ơn anh đã quan tâm – Tomoyo nhanh chóng kết thúc

- Anh… xin lỗi! – Nokoru tiếp tục.

- Đừng xin lỗi về chuyện mình không làm! – Tomoyo lạnh lùng nói

- Nhưng…

- Nghe này, Nokoru, trong chuyện này không ai có lỗi cả, anh hiểu không?

- Không, tuy chuyện này đã kết thúc cả một tháng trước rồi nhưng anh vẫn cảm thấy mình không ổn!

- Phải! Em cũng không ổn! Nhưng… không phải lỗi tại anh mà… - Tomoyo ngập ngừng.

- Chứ em nghĩ tại em sao? – Nokoru cự lại.

- … Không phải anh, không phải em! Đơn giản là em và anh… đã chia tay… Thế thôi!

- Vì sao chúng ta phải chia tay chứ? Anh thực sự không hiểu…

- Vì chúng ta sinh ra không phải để dành cho nhau. Xin lỗi… - Tomoyo nói – Anh và em… có cái gì đó không dung hòa được.

- Bản thân anh cũng biết có cái gì không ổn. Nhưng… - Nokoru quay đi – Đúng là có lúc anh thấy thật sự khó chịu…

- Có cảm giác bị bó cuộc chứ gì? – Tomoyo nói – Em cũng cảm thấy thế. Vì vậy chúng ta chia tay. Thực sự là chỉ có thể.

- Nhưng anh không cam tâm.

- Em cũng chịu hết nổi rồi! Nhưng không được là không được.

- Nhưng mỗi khi gặp em, nhìn thấy em… Anh… - Nokoru tiến lại gần Tomoyo.

- Vì thế anh đừng gặp em nữa – Tomoyo lùi lại.

Cả hai lại chìm trong im lặng. Tất cả diễn ra nhanh như một giấc mơ vậy. Vừa đây thôi, Nokoru và Tomoyo còn ở bên nhau. Vậy mà giờ đây, khi cả hai nhận ra mình không thể hoà nhập, có cái gì đó không ổn, bức bối nên đanh chia tay. Cả hai cảm thấy công việc, gia đình ngày càng đẩy họ xa nhau. Tomoyo còn công ty, mọi người trong nhà phải lo lắng. Nokoru thì có cả một học viện và cả một tập đoàn ở trên vai. Tất cả như một bức tường vô hình ngăn cách cả hai. Nokoru và Tomoyo ngày càng ít gặp nhau, càng ít quan tâm đến nhau hơn. Rồi căng thẳng trong công việc, bao con mắt dòm ngó, bao áp lực… Cả hai đều nhận ra rằng không thể vứt bỏ trách nhiệm của mình được nên cuối cùng họ chia tay.

Nhưng cả Tomoyo và Nokoru đầu không qurên được nhau. Tomoyo bèn bỏ hết công việc, đi du lịch cho khuây khỏa. Nokoru thì cắm đầu vào công việc và bắt đầu những chuyến công tác vô thời hạn. Nhưng trái đất nhỏ bé đã cố tình đến mức vô tâm đưa họ trở lại gần bên nhau. Và giờ đây, họ lại đẩy nhau ra một lần nữa. Số phận dường như đang trêu đùa hai con người.

- Sắp tới giờ đi rồi – Nokoru nhìn đồng hồ rồi nhanh chóng thu dọn giấy tờ. Càng nhanh càng tốt.

- Anh đi cẩn thận – Tomoyo nói.

Nokoru tiến bước đến đối diện Tomoyo. Anh khẽ mỉm cười ông lấy cô vào lòng. Tomoyo khẽ đáp lại cái ôm ấy. Rồi cô cảm thấy tay anh chạm nhẹ lên má cô. Cả hai nhìn nhau trong chốc lát. Nokoru tiến lại gần cô hơn nữa, gần đến nỗi cô cảm thấy được hơi thở nóng hổi của anh đang phả vào mặt mình. Khi đôi môi của hai người gần như chạm vào nhau thì…

- Không được! – Cả hai cùng nói. Họ nhìn nhau… Đôi mắt xanh bỗng tối lại. Đôi mắt tím phảng phất vẻ đượm buồn.

- Anh không muốn bị cuốn vào em nữa đâu!

- Ừm, em cũng vậy! – Tomoyo rời khỏi vòng tay của Nokoru.

- Anh nên đi thôi – Nokoru hít một hơi thật dài…

Rồi anh lại chạm tay lên má cô một lần nữa, bàn tay anh thật ấm áp. Anh khẽ hôn lên má của cô nụ hôn tạm biết rồi anh quay ra cửa.

- Bảo trọng! – Nokoru, với bẻ khó nhọc, khẽ thốt lên từng chữ.

- Anh cũng vậy! Hỏi thăm mọi người dùm em – Tomoyo giữ bình tĩnh đáp lại.

- Tomoyo… - Anh dừng lại, quay lưng lại cô. Tay nắm lây cánh cửa đang mở, anh ngập ngừng… - Anh… yêu em…

Rồi anh đóng cửa lại, khẽ thì thầm với bản thân: “… mãi mãi…”

Tomoyo, với hai hàng nước mắt chảy dài, gục xuống khóc nức nở.

Cuối cùng, chiếc máy bay nặng nề cất cánh sau năm tiếng bị hoãn, vô tình kéo xa khoảng cách của hai trái tim.

Từ đó về sau, họ không còn gặp nhau nữa. Không nhìn thấy nhau, không nói chuyện với nhau. Chỉ có trái tim là luôn hướng về nhau…


~ The End ~


Australia, 28/05/2008
By Fidelio
Về Đầu Trang Go down
http://100c.hit.as
Thinking Of You
Admin
Admin
Thinking Of You


Nữ
Tổng số bài gửi : 86
Age : 28
Đến từ : Việt Nam
Thích : M/A, phim, internet, ngủ, nghe nhạc,...
Tính cách : lười và chỉ có lười
Pets : [CLAMP] Last Met Tho10
Kute : [CLAMP] Last Met 1916678312
Điểm :
[CLAMP] Last Met Left_bar_bleue0 / 1000 / 100[CLAMP] Last Met Right_bar_bleue

Registration date : 21/06/2008

[CLAMP] Last Met Empty
Bài gửiTiêu đề: Chấm Điểm   [CLAMP] Last Met Icon_minitimeWed Jul 09, 2008 2:20 pm

8 lỗi đánh máy.
0 lỗi văn phạm.
Nội dung cực hay, biến tấu không nhanh như Đường Chân Trời mà chậm rãi, nhẹ nhàng. Toy cho Fi 10 điểm.
Về Đầu Trang Go down
https://maf-group.forumvi.com
 
[CLAMP] Last Met
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» [CLAMP] Đường Chân Trời
» [CLAMP] Destiny
» [CLAMP] Made by Fidelio

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
MANGA-ANIME-FIC :: Fic-
Chuyển đến